Đọc sách là thói quen đem lại nhiều tiện ích cho chúng ta sinh viên. Bài toán đọc sách hay xuyên khiến não bộ chuyển động nhiều hơn, những dây thần kinh cũng chính vì như vậy mà sẽ tiến hành kích thích, giúp tăng khả năng trí nhớ, làm chậm quá trình lão hóa của não bộ, tăng kỹ năng tập trung và cải thiện tư duy và sự sáng chế của bạn dạng thân. Cùng ITC tham khảo những cuốn sách truyền cảm giác mà sinh viên ITC cần đọc nhé!
Đọc sách là thói quen đem lại nhiều tiện ích cho chúng ta sinh viên. Bài toán đọc sách hay xuyên khiến não bộ chuyển động nhiều hơn, những dây thần kinh cũng chính vì như vậy mà sẽ tiến hành kích thích, giúp tăng khả năng trí nhớ, làm chậm quá trình lão hóa của não bộ, tăng kỹ năng tập trung và cải thiện tư duy và sự sáng chế của bạn dạng thân. Cùng ITC tham khảo những cuốn sách truyền cảm giác mà sinh viên ITC cần đọc nhé!
Một cuốn sách đến từ nhà xuất phiên bản Hội bên văn vn “Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ” là tập hòa hợp câu chuyện của những bạn trẻ đến từ khá nhiều độ tuổi với nghề nghiệp không giống nhau nhưng điểm tầm thường ở họ là đều phải có những lốt thương tâm lý từ mái ấm gia đình và hành trình đi chữa lành vết thương tư tưởng ấy.
Những dấu thương ấy hoàn toàn có thể đến từ bỏ tình yêu, sự kì vọng quá mức cần thiết từ cha mẹ, đến từ những tổn thương tâm lý của cha mẹ sau kia họ lại vô tình bỏ trên con cái... Vệt thương ngơi nghỉ thể xác có thể không còn cực khổ nữa, dẫu vậy vết thương vai trung phong hồn đã không biến mất mà cứ dẻo dẳng.
Sách search mình trong quả đât hậu tuổi thơ.
Những thanh niên hứng chịu đựng vết thương tâm lý từ thuở bé nhỏ thơ có thể mất cả quãng đời còn lại để chữa trị lành bạn dạng thân. “Tìm mình trong trái đất hậu tuổi thơ” là một cuốn sách bổ ích giúp ta gọi hơn về tư tưởng người, thấu cảm hơn đối với mọi fan xung quanh.
Có một hòa thượng muốn đi học tập ở nơi xa. Sư thầy hỏi: “Khi nào con đi?”
“Tuần sau con sẽ đi. Đường xa, con đã nhờ người đan vài đôi giày cỏ, sau khi lấy giày con sẽ lên đường.”
Sự thầy trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu không thì thế này, ta sẽ nhờ các tín chúng quyên tặng giày cho con.”
Không biết sư thầy đã nói với biết bao nhiêu người nhưng ngày hôm đó, có đến vài chục người đem giày đến tặng, chất đầy cả một góc căn phòng thiền.
Sáng hôm sau, lại có người mang một chiếc ô đến tặng cho hòa thượng.
Hòa thượng hỏi: “Tại sao tín chủ lại tặng ô?”
“Sư thầy nói rằng hòa thượng chuẩn bị đi xa, trên đường có thể sẽ gặp mưa lớn, sư thầy nói với tôi liệu tôi có thể tặng hòa thượng một chiếc ô?”
Thế nhưng hôm đó, không chỉ có người đó mang ô đến tặng. Đến buổi tối, trong phòng thiền đã chất khoảng 50 chiếc ô các loại.
Giờ học buổi tối kết thúc, sư thầy bước vào phòng thiền của hòa thượng: “Giày cỏ và ô đã đủ chưa?”
“Đủ rồi ạ!” – Hòa thượng chỉ vào đống ô và giày cỏ chất cao như ngọn núi nhỏ trong góc phòng. “Nhiều quá rồi thầy ạ, con không thể mang tất cả đi được.”
“Vậy sao được”, sư thầy nói. “Trời có lúc mưa lúc nắng, có ai tiên liệu được con sẽ phải đi bao xa, phải dầm bao nhiêu lần mưa gió. Nhỡ đâu giày cỏ đi rách hết cả, ô cũng mất, lúc đó con phải làm sao?”
Ngừng một lát, ông lại tiếp tục: “Trên đường đi, chắc chắn con sẽ gặp không ít sông suối, mai ta sẽ có lời nhờ tín chúng quyên thuyền, con hãy mang theo…”
Đến lúc này, vị hòa thượng mới hiểu ra ý đồ của sư phụ. Hòa thượng quỳ rạp xuống đất, nói: “Đệ tử sẽ xuất phát ngay bây giờ và sẽ không mang theo bất cứ thứ gì ạ.”
Bài học: Khi làm bất cứ việc gì, điều quan trọng không phải là những vật ngoài thân đã được chuẩn bị kỹ lưỡng hay chưa mà là ta đã đủ quyết tâm hay chưa?
Có quyết tâm, vạch rõ mục tiêu, tất cả đều không còn là vấn đề, không còn là trở ngại.
Hãy mang trái tim của mình lên đường, mục tiêu dù ở xa bao nhiêu đi chăng nữa nhưng đường ở ngay dưới chân mình, hãy cứ đi rồi sẽ đến. Bạn bước đi dù chỉ một bước, điều đó cũng có nghĩa rằng bạn đã có thu hoạch. Chỉ cần đem theo trái tim lên đường, tất cả những vật ngoài thân khác tự sẽ đủ!
Sinh viên Sư phạm sẽ đổi thay những đơn vị giáo trong tương lai, bắt buộc trau dồi kiến thức chuyên môn từ lý thuyết đến thực hành thực tế để giảng dạy. Cơ mà để biến chuyển giáo viên xuất sắc thì chỉ vững con kiến thức chuyên môn là chưa đủ mà lại còn nên tư duy sáng sủa tạo, khám phá những kiến thức mới, trọng điểm hồn phong phú.
Để trở nên tân tiến được đều khía cạnh kia thì việc đọc sách là 1 trong những phương pháp hiệu quả. Dưới đấy là những cuốn sách được đánh giá tương xứng cho sinh viên Sư phạm.
Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy,...
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:“Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì - nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
Bài học: Nếu tự khép mình trong lớp vỏ để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân bạn sẽ trải qua một cuộc sống vô nghĩa, đánh mất giá trị của bản thân. Vì vậy, hãy biết dấn thân chấp nhận những thử thách, can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để sống có ý nghĩa hơn, đóng góp những giá trị hữu ích cho xã hội.
Các sinh viên nữ công khai bỏ phiếu bầu chọn hoa khôi của lớp, Tiểu Mai là người có dung mạo bình thường nhưng cô đã đứng ra nói mọi người rằng: "Nếu như tôi được chọn, qua vài năm sau, các chị em ngồi ở đây có thể tự hào mà nói với chồng của mình rằng: "Hồi em học đại học, em còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi trong lớp cơ đấy!". Kết quả là cô ấy đã được bầu chọn với số phiếu gần như tuyệt đối.
Bài học: Để thuyết phục người khác ủng hộ bạn, điều quan trọng là bạn cần cho người ta biết được nhờ có bạn mà họ mới trở nên ưu tú hơn và có nhiều thành tựu hơn chứ không nhất định là phải chứng minh rằng bạn xuất sắc hơn người khác như thế nào.
Một cô gái hỏi ông lão bán trứng: “Bao nhiêu tiền một quả trứng vậy ông?”
Ông lão trả lời: “Một đô hai quả thưa cô”.
Cô gái đáp: “Bán cho tôi một đô bốn quả, nếu không tôi không mua nữa”.
Ông lão: “Được thôi, cô lấy đi, đây là khởi đầu tốt vì có lẽ tôi sẽ chẳng bán được gì trong ngày hôm nay”.
Cô gái lấy trứng rồi hãnh diện bước đi. Cô cảm thấy mình đã trả được một món hời và đến một nhà hàng sang trọng gặp bạn bè. Ở đó, cô cùng các bạn ăn bất cứ thứ gì họ muốn. Tàn tiệc, hóa đơn của của họ lên tới 420 đô la. Cô gái đưa 500 đô cho chủ nhà hàng và bảo không cần trả lại.
Bài học: Sự việc có vẻ giản đơn nhưng lại thật đau khổ đối với ông lão bán trứng. Nhiều người trong chúng ta luôn hào phóng với những người giàu có, mà lại quên đi tình người với những người khốn khổ.